Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

Ông lão và chú bé

“Mỗi lần giờ ra chơi nó lại ngồi dưới gốc cây gần cổng lớn của trường để nhìn tụi bạn mua những cây kem lạnh. Chỉ nhìn thôi, vì nhà nó nghèo lắm. Ba nó không biết đang ở đâu, mẹ nó đi làm mướn cho người ta để nuôi nó học đã khó khăn, chứ nói gì đến tiền ăn quà vặt của nó.




“Ực”, nó cố nén nước bọt trong miệng lại, hai mắt nhắm nghiền, cái đầu nó cúi xuống lắc qua lắc lại thật mạnh nhiều lần cho thoát khỏi cái cảm giác thèm thuồng. Không ai biết cảm giác của nó, chỉ có ông lão ngồi gần đó đã quan sát nó nhiều lần.

“Cháu ơi”, ông thò đôi bàn tay gầy gò đầy nếp nhăn vẫy thằng nhỏ lại. “Chuyện gì vậy, mình có quen ông đâu, chắc bảo mua vé số đây mà, mình có tiền đâu mà mua”, trong đầu nó nghĩ thầm. Nhưng vì tò mò nó vẫn quay đầu lại.

Ông cho nè, lấy mà mua kem ăn với bạn. Đôi mắt ông hiền hậu nhìn nó, dúi vào tay nó tờ tiền 2.000 đồng đã cũ mèm. Nó ngạc nhiên và không dám cầm vì nhớ lời mẹ dặn không được nhận gì của người lạ.

Ông lão dúi mạnh vài lần vào túi nó, nó cảm ơn ông và kiên quyết không lấy. Ông hiểu suy nghĩ của nó và ông đã đưa tiền cho anh bán kem. “Giờ thì cháu ăn chứ” – ông mỉm cười rất dịu dàng, nụ cười làm hiện rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt heo hắt của ông.

Lúc đó nó quên mất cả lời mẹ và rụt rè cầm cây kem ăn chậm rãi. Nó ăn chậm như để tận hưởng cảm giác được ăn, được quan tâm khi chờ đợi quá lâu. Từ đó, ông với nó thân nhau, lâu lâu ông lại ghé qua chơi cùng nó và không quên cho nó tờ 2.000 đồng để mua kem, nhưng tờ bạc ông cho nó đều đã cũ lắm rồi.

Chiều nay, trên đường về nhà, nó thấy một đám đông, tò mò nên chạy lại xem. Nó cũng thấy ông, nhưng lần này ông không cười với nó mà nằm trên đường như đang ngủ. Mọi người bàn tán về ông rất nhiều. Ông lão bị xe máy tông phải khi qua đường, và điều đặc biệt giờ nó mới biết: Ông là một người ăn xin. Giờ nó cũng đã hiểu vì sao những tờ bạc ông thường cho nó lại cũ kĩ đến như vậy. Nhưng sao hôm nay nó không khóc. Đôi mắt một mí nhỏ bé chỉ ươn ướt nhưng cayxè”.

Cậu bé đánh giày

Năm 12 tuổi, vào 1 buổi xế chiều có 1 người khách là chủ 1 tiệm giặt ủi và nhuộm áo quần đến chiếu cố, 3 đứa trẻ chạy lại chào hàng. Ông chủ tiệm nhin vào 3 cặp mắt van xin khẩn khoản đó, không biết quyết định chọn đứa nào. Cuối cùng ông ta nói: “Đứa nào cần tiền nhất, thì tôi cho nó đánh giầy và sẽ trả công 2 đồng.”



Công đánh 1 đôi giầy chỉ có 20 xu, 2 đồng đúng là 1 món tiền rất lớn. 3 cặp mắt đều sáng lên.
Một đứa nhỏ nói: “Từ sáng đến giờ cháu chưa được ăn gì cả, nếu không kiếm được tiền hôm nay, cháu sẽ chết đói!”
Đứa khác nói: “Nhà cháu đã hết thức ăn từ 3 ngày nay, mẹ cháu lại đang bệnh, cháu phải mua thức ăn cho cả nhà tối nay, nếu không thì lại bị ăn đòn…”
Cậu Lula nhìn vào 2 đồng bạc trong tay ông chủ tiệm, nghĩ ngợi 1 lúc, rồi nói: “Nếu cháu được ông cho kiếm 2 đồng này, thì cháu sẽ chia cho 2 đứa đó mỗi đứa 1 đồng!”
Câu nói của Lula làm ông chủ tiệm và 2 đứa nhỏ kia rất ngạc nhiên.
Cậu giải thích thêm: “Tụi nó là bạn thân nhất của cháu, đã nhịn đói hết 1 ngày rồi, còn cháu thì hồi trưa còn ăn được ít đậu phụng, nên có sức đánh giầy hơn chúng nó, Ông cứ để cháu đánh đi, chắc chắn ông sẽ hài lòng”.
Cảm động trước câu nói của thằng nhỏ, ông chủ tiệm đã trả cho Lula 2 đồng bạc sau khi được cậu bé đánh óng đôi giầy. Và thằng nhỏ Lula giữ đúng lời, đã đưa ngay cho 2 đứa bạn mỗi đứa 1 đồng.
Vài ngày sau, ông chủ tiệm đã tìm đến thằng nhỏ Lula, nhận chú bé cứ sau buổi tan học là đến học nghề ở tiệm giặt nhuộm của ông ta và bao cả bữa cơm tối. Tiền lương lúc học nghề tuy là rất thấp nhưng so với đánh giầy thì khá hơn rất nhiều.
Thằng bé hiểu rằng “Chính vì mình đã đưa tay giúp đỡ những người khốn đốn, nên mới đem đến cho mình cơ hội làm thay đổi cuộc đời.”
Từ đó, miễn là có khả năng, chú bé Lula không ngần ngại giúp đỡ những người sống khốn khổ hơn mình. Sau, Lula nghỉ học đi làm thợ trong 1 nhà máy. Để bênh vực cho quyền lợi của những người thợ, cậu ta tham gia vào công đoàn.
Năm 45 tuổi, Lula lập ra đảng Lao-Công.
Năm 2002, trong cuộc ứngcử tổng thống, khẩu hiệu của Lula là: “Ba bữa cơm no cho tất cả những người trong quốc gia này”. Và đắc cử làm Tổng Thống xứ Brazil. Năm 2006 đắc cử nhiệm kỳ 2, cho 4 năm tới.
Trong 8 năm tại chức, ông đã thực hiện đúng lời mình đã hứa: 93% trẻ em và 83% người lớn ở nước này được no ấm.Thực hành đúng tâm niệm: giúp đời!
Và nước Ba-tây dưới sự lãnh đạo của Ông đã không còn là “con khủng long nhai cỏ” mà đã trở nên “Con mãnh sư Mỹ Châu”. Và xây nên nền kinh tế đứng thứ 10 trên thế giới.