Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

Đọc và cảm nhận

HẮN , NÀNG VÀ NHỮNG NỤ HÔN
- Nào...xem đã đỡ sốt chưa....ừm....được rồi đấy...thôi em về nhé...nhớ giữ gìn sức khỏe biết ko...mai em lại đến , khổ , lớn rồi mà như trẻ con í ...

Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên trán hắn để xem đã hạ sốt chưa rồi dịu dàng dặn đi dặn lại câu '' giữ gìn sức khỏe '' ko bik bao nhiêu lần . Nàng là thế , lúc nào cũng thật ngọt ngào .

- Lại đây hôn kiểu Eskimo nào ...- nói rồi nàng đưa mũi mình sát mũi hắn , khẽ lắc lư cái đầu xinh xắn , 2 chiếc mũi cọ vào nhau nhột nhột nhưng đầy yêu thương...

- Bây h là kiểu '' mẹ yêu con '' nhé ...- và 1 chiếc hôn đặt lên cái trán nóng hổi của hắn như xoa dịu cả cơn sốt dữ dội hành hạ hắn suốt mấy hôm nay

-...kiểu '' tớ và cậu là bạn '' nữa này ...- một cái '' chóc '' vào má , hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều và chờ đợi kiểu hôn cuối cùng của nàng ...

- và đây là kiểu '' dành cho người em yêu '' ...- nàng hơi đỏ mặt rồi đưa môi nàng kề môi hắn '' chụt '' 1 cái , 1 nụ hôn ngắn ko dài , cho dù hắn muốn níu giữ đôi môi ấy thêm tí nữa nàng cũng dứt khoát sau 1 tiếng '' chụt '' mà thôi ...- Hư nhé...tát chết bây h ...- nàng mắng yêu ...- Thôi em về đây...nghỉ đi...dậy thấy đói thì vào bếp lấy cháo em để sẵn trong nồi đấy , uống thuốc cho đầy đủ vào...yêu kưng của em lắm .

Nàng lấy chiếc áo khoác treo ở ghế rồi dẫn xe đi ra , hắn nhìn theo bóng nàng cho đến khi chúng khuất hẳn phía cầu thang .

Để xem , hắn và nàng quen nhau bao lâu rồi nhỉ , cũng được gần 2 năm rồi . Ngày ấy tụi hắn quen nhau bắt đầu từ những điệu nhảy của thành phố vũ hội , như bao cặp khác , cũng nói chuyện , cũng ghép đôi và rồi WD . Nàng thu hút hắn ở cái tính trẻ con , hồn nhiên và đôi khi thì người lớn ko chịu được , hắn thật sự nhiều lúc phải tự hỏi rằng đâu mới là nàng thật sự và cái sự bí ẩn ấy dường như đã làm hắn ko thể rời bỏ được nàng . Còn hắn đối với nàng thì sao ư ? Hắn ko rõ vì nàng thì lúc nào cũng chỉ dành cho hắn những từ ngữ ngọt ngào nhất , ngay cả khi nàng giận nàng cũng chỉ im lặng và nói hết sức nhẹ nhàng . Có những lúc hắn hoang mang , có phải với chàng trai nào nàng cũng thế , hay chỉ là với 1 mình hắn thôi ? Hắn ko dám chắc , nàng là 1 người cởi mở , có vô số mối quan hệ bên ngoài , những người nàng tiếp xúc có khi còn nhiều hơn gấp mấy lần hắn ....và hắn lo sợ....những lúc thế này hắn chỉ muốn ôm nàng thật chặt để cảm nhận rằng nàng đã trong vòng tay hắn chứ ko phải chỉ là hình bóng mỏng manh có thể lìa xa hắn bất cứ lúc nào ....Cầm điện thoại lên , hắn gọi cho nàng ....cũng phải 10 cuộc rồi...ko ai bắt máy và cuộc cuối cùng thì '' Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được , xin quý khách vui lòng gọi lại sau '' ... Đt nàng sao thế , hết pin hay là tắt nguồn...hay là hư...và hay là....nàng đang muốn giấu hắn chuyện gì ?
Suốt cả ngày hôm ấy hắn như ngồi trên đống lửa , tình hình sức khỏe ko cho phép hắn có thể lao ra khỏi nhà mà đi tìm nàng được ... Nàng đang ở đâu ? Đang làm gì ? Vì sao điện thoại nàng lại ko liên lạc được ? Hàng đống câu hỏi xoay xung quanh hắn làm đầu hắn muốn nổ tung ... có lẽ những lúc người ta bệnh thì thường hay suy nghĩ theo chiều hướng xấu đi , hay nói cách khác hắn đang sợ nàng có một '' mối bận tâm '' nào khác ngoài mình ...Hắn ko thể ...ko muốn....ko để mất nàng được !

Mãi đến 7h tối khi hắn gọi sau hàng trăm cuộc gọi nhỡ giọng nàng mới thánh thót ở đầu dây bên kia :
- Sao thế ? Ko chịu nghỉ đi gọi đt cho em làm gì ? - Câu đầu tiên nàng hỏi hắn .

- Em làm gì mà cả chiều nay anh gọi ko ai bắt máy rồi lại báo '' thuê bao ko liên lạc được '' ? - Hắn hỏi nhanh , vẻ tức giận ... mà sao lại giận nàng nhỉ ?

- À...em để quên đt ở nhà , sau khi thăm anh xong em đi mua vài thứ linh tinh đến h mới về thì ko bik sao đt nó lại hết pin từ lúc nào nên nó tắt nguồn luôn , em đang vừa nói chuyện vs anh vừa sạc pin đây này ....- nàng nói giọng nhẹ nhàng như mọi khi và dường như nàng nhận ra vẻ tức giận trong giọng điệu của hắn , nàng dịu giọng ..- Thôi...ngoan nhé , lần sau em sẽ mang đt theo , ko quên nữa , được chưa , h thì anh nghỉ đi , đang ốm mà . Yêu anh lắm , em xuống dưới nhà 1 chút , mẹ gọi em rồi ...bb nhé .

Nàng cúp máy hơi vội vã ....nhưng hắn ko quan tâm lắm , chỉ cần được nghe giọng của nàng , hắn đã thấy mọi hoài nghi bị xua tan rồi...hắn yêu nàng , yêu cả cái chất giọng ấm áp ấy .

Vài ngày sau thì hắn khỏe và đi làm trở lại sau mấy ngày nghỉ phép vì ốm . Vào đến công ty , bộ phận hắn làm việc mọi người hỏi thăm rất sốt sắng , 1 phần lí do cũng đơn giản thôi , hắn là quản lí mà .

Hắn à ? Hắn 24t , là 1 người có công việc ổn định , mức lương khá , ngoại hình cực ổn , đủ phải làm nhiều cô gái nhìn theo mỗi lần hắn vô tình đi qua và nói 1 cách công bằng thì hắn tự hào vì điều ấy , dĩ nhiên hắn cũng bỏ ko ít tiền để đầu tư vào quần áo để thể hiện đẳng cấp của mình nói 1 cách khác hơn , có lẽ là hắn thuộc tip người chuộng vẻ ngoài và nghiện mua sắm .

Còn nàng ? Nàng chỉ là 1 cô sinh viên năm 2 , có 1 công việc làm thêm mức lương đủ để nàng trang trải 1 số thứ mà ko cần xin tiền bố mẹ , nàng có gương mặt tròn , nụ cười thân thiện nhưng nhìn chung thì ko có vẻ gì là xuất sắc ( thật là tệ nếu nói người yêu mình như thế mặc dù đó là sự thật ) , tuy vậy , nếu ai đã từng tiếp xúc với nàng thì sẽ ko quên được cái tính hài hước và cởi mở , điều ấy làm hắn ấn tượng ngay lần gặp đầu tiên cho đến mãi sau này . Trái ngược với hắn , nàng tuy là phụ nữ nhưng hoàn toàn chẳng có 1 tẹo nào gọi là sở thik mua sắm gì cả , phải rất lâu hắn mới thấy nàng tự bước vào cửa hàng quần áo một mình còn ko thì toàn hắn dẫn nàng đi mua , nàng thường mặc cho hắn thỏa sức lựa chọn quần áo cho mình , ko ý kiến . Nếu nàng thik chúng thì nàng sẽ mặc ngay vào ngày hôm sau còn ko thì nàng chỉ mặc đúng 1 lần cho hắn thấy và bộ quần áo ấy chẳng bao h xuất hiện nữa . Hắn thik dẫn nàng đi mua sắm , nàng vẫn đi nhưng thường thì luôn từ chối những bộ quần áo mà hắn muốn mua tặng , nàng thật kì lạ. Nàng ko thik nhận quà nhiều , nhất là những món quà đắt tiền . Điều ấy làm nàng thật nổi bật so với những người hắn quen , và hắn cũng yêu đức tính ấy của nàng ....yêu tất cả ...miễn là chúng thuộc về nàng .

Hôm ấy là tối thứ 7 , hắn hẹn nàng đi chơi như mọi lần . Nàng đứng đợi trước cửa nhà với 1 chiếc đầm màu hồng hắn tặng , hắn mỉm cười hài lòng với sự thay đổi đáng ngạc nhiên ấy vì nàng rất ít khi chưng diện như thế . Đón hắn với 1 nụ cười ấm áp trên môi , nàng bước lên chiếc xe Nouvo màu đen của hắn và 2 người bắt đầu 1 buổi tối có lẽ sẽ lãng mạn hơn mọi khi . Đấy là hắn nghĩ thế , vì thật ra ngày hôm ấy với hắn đúng là khó quên thật vì đấy là ngày mà nàng nói rằng ....
Hắn đưa nàng đến quán cafe quen thuộc cuộc 2 người , tiếng piano vang lên giữa ko gian tĩnh lặng làm nàng thấy thik . Cuộc nói chuyện của 2 người vẫn như mọi khi , xoay quanh những việc đã xảy ra trong cuộc sống của nàng và hắn . Nàng thì lúc nào cũng nhiều chuyện để kể thế nên thường là hắn ngồi nghe và nàng thì huyên thuyên đủ mọi điều . Được 1 lúc thì nàng bảo hắn chở nàng ra bờ hồ hóng gió , nàng vẫn luôn là thế mà ,hắn cười bảo ngồi sau xe nhớ ôm cho chắc nhé vì anh chạy hơi nhanh đấy , nàng đánh yêu mắng '' đồ quỷ '' . Ra đến hồ , 2 người ngồi xuống băng ghế đá , dưới tán cây dương liễu , 1 góc tối thuận lợi để...hôn. Lần này thì hắn bỗng nũng nịu như 1 đứa trẻ :

- Anh...muốn được hôn .

Nàng nhìn hắn , cười dịu dàng , để lộ cái răng khểnh trông mới thật đáng yêu :

- Anh lúc nào cũng chỉ biết có thế . Mũi đâu nào ? Eskimo đầu tiên nhé . - 2 cái mũi chạm vào nhau , 2 cái đầu khẽ lắc lư ...hắn ko hiểu sao nàng lại thik kiểu hôn kì lạ này , nhưng hắn cũng thik nó, vì nàng thik nó mà .

- '' Mẹ yêu con '' này . - Nàng hôn nhẹ lên trán của hắn , cảm giác gần gũi và đầy yêu thương ...hắn cảm thấy hắn thật may mắn khi có 1 cô người yêu như nàng....đầu hắn nghĩ rằng '' yêu lắm , tình yêu của anh ạ '' nhưng hắn muốn sau khi kết thúc nụ hôn cuối cùng cơ ... còn thì cứ để đấy .

- Tiếp là '' tớ và cậu là bạn '' nhé . - hắn cười , '' tớ và cậu '' nàng trẻ con thật , đôi khi lúc nói chuyện vs hắn nàng cũng xưng là tớ với cậu ....giọng điệu nàng khi ấy nghe cũng yêu cực...ôi hắn yêu tất cả thuộc về nàng ...ko bik điều này hắn đã nói , đã nghĩ bao nhiêu lần rồi nhỉ ...như mọi lần , hắn chờ đợi nụ hôn thứ 4.

- Cuối cùng là...''dành cho người em yêu '' .- Giọng nàng thỏ thẻ nhẹ như thở , nàng đặt lên môi hắn 1 nụ hôn , đáng lẽ cũng chỉ ngắn thôi_ '' phong cách '' của nàng là thế mà , trừ khi hắn chủ động thì ấy sẽ là 1 nụ hôn dài nhưng nếu là nàng , chỉ đơn giản và kết thúc sau tiếng '' chụt '' .

Lần này hắn ko để nàng kết thúc như thế , hắn đã níu được đôi môi nàng lại , trao lên ấy 1 nụ hôn nồng nàn và đầy khao khát . Chợt hắn ngạc nhiên , ko biết từ bao h , nàng cũng đã biết hôn nhỉ ? Hắn nhớ lần đầu tiên hôn nàng , khi ấy nàng 17 và hắn là người may mắn nhất trên thế gian khi có được nụ hôn đầu tiên của 1 thiếu nữ , khi ấy đôi môi nàng vụng về và hoàn toàn hắn là người chủ động nhưng còn bây giờ .... chỉ có thể nói , cảm giác rất tuyệt , nàng biết hôn và thậm chí hôn ko tệ . Hắn đắm chìm trong cảm giác lâng lâng hạnh phúc của nụ hôn ngọt ngào thì nàng cắn nhẹ vào môi hắn .

- Thôi nào , được rồi . - Nàng có vẻ hơi ngượng

- Anh muốn nữa cơ - hắn vòi như 1 đứa con nít vòi quà - Em học hôn từ lúc nào thế ?

Lần này thì nàng đỏ mặt thật sự , hắn yêu cái vẻ ngượng ngùng ấy . Bỗng nàng nhìn thẳng vào mắt hắn , 1 cái nhìn làm hắn hơi lo sợ vì nó ko dịu dàng mà đầy dứt khoát .

- Anh này ... Mình chia tay nhé .

Hắn sựng lại 1 lúc , lỗ tai lùng bùng . What's the hell ? Cái quái gì thế ?

- Em đang nói gì thế ? Em đùa với anh à ?

- Ừm...em đùa đấy . Sự thật là ...- hắn muốn nghe cái sự thật kia là gì để mà nàng lại nỡ lòng nào đùa 1 trò đùa '' đứng tim '' như vậy . - Sự thật là ... chuyện chúng mình nên chấm dứt tại đây thôi...

Chia tay....chấm dứt ...Có sự khác biệt à ? Nàng lúc nào cũng thật dí dỏm nhưng chưa bao h hắn cảm thấy căm ghét cái sự dí dỏm ấy như lúc này ...à lần đầu tiên , hắn căm ghét 1 cái thuộc về nàng !

- Lí do? - Hắn hỏi như 1 cái máy , đầu hắn bây h chả tìm ra 1 câu nói nào thik hợp hơn hay đúng hơn là hoàn toàn ko muốn nghĩ đến 1 câu nào khác cả .

- Em ko muốn giấu anh chuyện gì cả nhưng lần này thì em đã giấu anh trong suốt 3 tháng nay rồi....em đã yêu người khác .Anh ấy thật sự mang cho em quá nhiều cảm xúc ...

- Anh ko đủ cảm xúc cho em sao ? - hắn ngắt lời nàng và cảm thấy 1 cái gì đó đắng nơi cuống họng .

- Em cho là không ... anh ...quá hời hợt .... chỉ dừng lại ở những món quà...thế thôi...và anh hiểu là em đâu thik quà lắm ...- nàng nói rõ ràng từng từ nhưng hắn chỉ lưu tâm đến 3 từ '' quá hời hợt '' .

'' Quá hời hợt '' ư ? Hắn yêu nàng , 1 tình yêu mãnh liệt đến thế , hắn yêu tất cả những gì thuộc về nàng vậy mà nàng nói hắn '' quá hời hợt '' ư ? Mà khoan đã , lần cuối cùng hắn nói '' Anh yêu em '' với nàng là khi nào nhỉ ....hắn cố gắng bới tung đầu óc lên và tìm được câu nói ấy trong 1 mớ hỗn loạn của hồ sơ vào 3 tháng trước . Phải rồi , hắn yêu nàng , hắn cần nàng , hắn muốn nàng chỉ là của riêng hắn , nhưng...ko biết từ lúc nào những cái ấy...chỉ là những suy nghĩ chạy quanh đầu hắn mà thôi ...hắn nghĩ đến ...nhưng hắn ko nói ra ...chỉ thể hiện bằng những món quà và nàng cho rằng đó là '' quá hời hợt '' vì nàng có thik quà đâu , nàng là 1 cô gái đặc biệt...rất đặc biệt trong lòng hắn.

- Em chỉ là 1 cô gái bình thường anh ạ . Em cũng cần được nghe những lời nói ngọt ngào ... Có sai ko khi em muốn nghe những lời ấy từ người em yêu ? Và em xin lỗi , giữa những lúc nhạy cảm đó...1 người khác đã làm điều đó thay anh...Em ko bào chữa gì cho em đâu...em là thế....1 đứa tầm thường như vậy thôi ...Thôi chào anh , em sẽ tự đón xe về...anh giữ gìn sức khỏe nhé ... hy vọng lần sau gặp mọi chuyện sẽ khá hơn . Bb

Nàng bước thật nhanh để đón taxi , còn hắn , hắn chôn chân ngay tại chỗ ấy . Chẳng biết làm gì...chỉ biết im lặng , nhìn theo bóng nàng mà thôi . Hắn đã mất nàng thật à ?Trước khi từ biệt bao h nàng cũng dặn hắn phải giữ gìn sức khỏe và nói câu '' yêu kưng của em lắm '' , nhưng hôm nay , chỉ còn mỗi câu '' giữ gìn sức khỏe mà thôi '' ... hắn thấy có cái gì cay cay nơi sóng mũi...

Đâu rồi bờ môi
Kỉ niệm giăng nghìn lối....

Một ngày mới , hắn suốt đêm ấy ko ngủ được ... từ nay hắn phải tập quen cuộc sống ko có nàng ư ? Chuyện cứ như 1 giấc mơ vậy , hắn chưa bao h muốn níu kéo 1 cái gì đã qua , nhưng lúc này , hắn thật sự , thật sự muốn giữ lại đôi tay ấy , đôi tay mà hắn đã nắm suốt gần 2 năm qua . Chiếc điện thoại như vị cứu tinh của hắn lúc này...hắn cầm lấy và bất giác nhấn vào list ...2 chữ '' vợ yêu '' quen thuộc....tiếng nhạc chuông chờ vẫn là bài hát cũ .... bây h chỉ mới 5h sáng ...ko biết nàng đã thức chưa .... sau 1 đêm đầy biến cố như vậy , nàng có mất ngủ như hắn hay cảm thấy nhẹ nhõm vì đã trút được 1 gánh nặng trong lòng mà ko hề để ý đến cảm nhận của đối phương....Nàng làm hắn , 1 gã đàn ông phải rơi nước mắt , nàng hài lòng chưa ?

- Alô...- tiếng nàng uể oải từ đầu dây bên kia.

- Em à...anh đây ...- hắn nói đến đấy thì bất giác cổ họng nghẹn lại , hắn chẳng biết phải nói gì tiếp theo nữa cả , 1 cái '' tôi '' đầy kiêu ngạo trong hắn ngăn hắn lại , ko cho hắn được phép nói rằng hắn cần nàng , hắn ko thể để nàng rời xa hắn như thế được...- Xin lỗi...anh chỉ....

-...Chỉ vô tình bấm nhầm vào số em đúng ko ? Ko sao đâu , em ko phiền mà , thôi anh ngủ đi nhé , mai còn đi làm nữa , ko thì lại ốm , anh là hay ốm vặt lắm đấy . Em cũng ngủ tiếp đây , mai em còn 1 bài kiểm tra. Bb anh nhé .- nàng nói nhẹ nhàng , lúc nào cũng vậy , nàng luôn tỏ ra quan tâm đến người khác , hắn yêu điều ấy ở nàng...nhưng nàng ơi , nàng có biết những lời quan tâm đó đã làm hắn cảm thấy khó chịu như thế nào ko , khi hắn biết rằng nàng đã ko còn thuộc về mình nữa , đấy có chăng cũng chỉ là xã giao mà thôi ?

'' Đã khóa bàn phím '' , hắn vẫn cầm chiếc đt trên tay nhưng ko biết phải làm gì....Đầu óc hắn trống rỗng....'' **** '' hắn lẩm bẩm ....cố nhắm mắt lại hy vọng đó chỉ là 1 cơn ác mộng , khi mở mắt ra mọi thứ sẽ lại bình thường ....và đôi khi sự thật làm ta đau lòng....nàng và hắn....hắn và nàng....ko bao h có cụm từ đó nữa ...bây h hắn phải tập quen với điều đó mà thôi ... Có làm gì thì trái tim nàng đã thuộc về 1 người khác ...1 người '' mang cho nàng nhiều cảm xúc '' hơn....Buồn cười , tất cả những gì hắn đã làm cho nàng trong thời gian qua ko đổi lại được 1 mối tình chỉ 3 tháng thôi sao ?

Đã 2 tuần kể từ ngày chia tay , nàng ko đổi số điện thoại , ko đổi nik yh , ko bỏ thói quen onl đêm và vẫn đi trên những con đường trước đó nàng hay đi , đến quán nước mà nàng vẫn thường ghé , với nàng chẳng có gì thay đổi ngoài việc hắn ko còn hiện diện với tư cách người yêu của nàng nữa . Hắn thật sự ghét sự bình thản của nàng , với nàng , hắn là gì vậy ? Sau cái đêm hôm ấy , hắn vẫn ko thể thôi nghĩ về nàng , hắn ko chấp nhận được cái sự thật rằng nàng đã ko còn là người yêu của hắn , có thời gian , hắn vẫn ra quán nước quen thuộc của nàng , chọn 1 góc khuất để dõi theo hình bóng quen thuộc . Nàng vẫn lui tới đấy , đúng h , đúng cái bàn quen thuộc và điều kì lạ mà hắn ko trông chờ ấy là đã 1 tuần rồi nhưng hắn vẫn chưa thấy cái người gọi là '' Mang cho nàng nhiều cảm xúc hơn hắn '' xuất hiện . Hay là nàng giấu hắn chuyện gì ? Hay lí do chia tay thật sự ko phải vậy ? Nhiều câu hỏi xoay quanh đầu hắn và chợt hắn để ý rằng hôm chia tay , sau khi nói lời chia tay nàng đi quá vội vã , đó ko phải là phong cách của nàng , dường như nàng đi để '' chặn họng '' hắn , để hắn ko thể hỏi thêm gì nhiều và nếu như những lần giận nhau trước đây , khi ấy nàng luôn tắt dt , hoặc thấy số hắn gọi thì cúp ngay , còn lần này ko phải giận nhau bình thường mà là đã chia tay , nàng ko làm thế....Ko lẽ có l lí do khác khiến nàng chia tay hắn sao ?

Hắn quyết định phải tìm ra sự thật , có cái gì đó thật đáng ngờ trong chuyện này .

Hắn dõi theo nàng 3 ngày tiếp theo đó , mọi thứ vẫn diễn ra như kịch bản , nàng đến đấy , ngồi vào cái bàn ấy...và chỉ có 1 mình. Hắn quyết định đợi thêm 1 tuần nữa xem sao và cái hắn nhận đựơc trong sự hả hê...vẫn chẳng có ai đi cùng nàng cả . Liệu có hay ko sự tồn tại của cái gã '' mang lại cho nàng nhiều cảm xúc '' hơn hắn ? Càng ngày mối nghi ngờ vs câu chuyện nàng dệt nên càng lớn . Hắn muốn tự mình tìm hiểu nguyên do nhưng thời gian , công việc ko cho phép hắn cứ đi theo nàng 24/24 được , thế là hắn quyết định gặp nàng để nói chuyện thẳng thắn mặc dù hắn cũng đoán được đến 90% câu trả lời ko phải là phần hắn mong đợi ...

Đấy là 1 buổi chiều nắng nhạt . Nàng vẫn ngồi đấy ,nhâm nhi tách cà fê sữa với 1 cuốn sách của 1 tác giả người nước ngoài , ko bik từ bao h nàng có thói quen đọc sách hoặc có thể là nàng có thói quen đó từ lâu rồi mà hắn ko biết . Hắn tiến về phía nàng trong khi nàng vẫn chăm chú nhìn vào những trang sách . Nàng chăm chú đến độ ko để ý gì đến xung quanh nữa , ngay đến cả sự xuất hiện của hắn cũng ko mảy may phá vỡ cái ko gian tĩnh mịch ấy . Mãi đến khi hắn đôi diện trước mặt nàng và nói :

- Chào em

- Oh hi...rảnh rỗi quá hay sao mà anh lại đến đây ? - Nàng thoáng vẻ bối rối đáp lại , nở 1 nụ cười dịu dàng của nàng mọi khi...nàng mời hắn - Anh ngồi đi .

- Ừm cảm ơn em....- hắn kéo ghế ngồi xuống ko biết phải mở lời như thế nào thì nàng như nhìn được hắn muốn gì và '' giúp '' cho hắn , lúc nào nàng cũng là người hiểu hắn hơn ai hết .

- Anh đến đây chắc ko phải chỉ để chào suông em rồi đi đúng ko nào ? Đi vào chủ đề chính luôn nhé , anh muốn hỏi em điều gì ? - Nàng nháy mắt tinh nghịch

- Ok...anh cũng ko muốn nói dài dòng ...Từ lúc chia tay đến nay cũng đã được gần 1 tháng rồi nhỉ , anh vẫn luôn hoài nghi cái lí do mà em đưa ra để chia tay anh...có thật sự là có 1 ai đó đã xen vào giữa chúng ta hay ko...khi mà...em biết đấy...suốt cả tuần nay và cả những ngày trước đó nữa...anh thấy em đến đây chỉ 1 mình ?

- Vậy là anh đang quan tâm em , hay anh đang theo dõi em đấy ? - Nàng hỏi lại , điều này làm hắn lúng túng thật sự , trước mặt nàng giờ đây hắn trông giống như 1 cái gì đó thật nhỏ bé thật thảm hại .

- Thật ra thì...chỉ là đôi khi rảnh rỗi ...anh có ghé qua đây...và thấy...- hắn nói dối và điều ấy hiện ra rõ trên khuôn mặt bảnh bao của hắn và với ngừơi như nàng thì dễ dàng nhận ra thôi .

- Nghe này , em và anh đã chia tay lí do là vì có người thứ 3 , đó là sự thật . Anh ko cần phải thắc mắc người ấy là ai , ở đâu hay làm gì , đó ko liên quan đến anh mà ? Chuyện chúng ta đã chấm dứt rồi , em mong anh hiểu điều đó , em sẽ là người vô tình nếu anh cứ tiếp tục thế này , anh hiểu là khi em nói thì em sẽ làm được mà , đúng ko ? Còn giờ nếu anh ko phiền thì em phải đi , em có hẹn rồi . -Nàng nói rõ ràng từng từ , chậm rãi , mắt liếc vào chiếc đồng hồ đeo trên tay .

- Ừm...anh hiểu...xin lỗi đã làm phiền em , nếu em có việc thì em cứ đi , anh ở đây thêm chút nữa . - Hắn nói mà thấy có cái gì đó như xoáy vào tim mình , đau , đau lắm .

- Vậy em đi trước nhé , em hy vọng lần sau gặp lại ta sẽ là những người bạn tốt . Anh giữ gìn sức khỏe ...bb - nàng đi , ko vội vã , nhưng đủ để đôi tay hắn ko thể níu nàng lại ...'' giữ gìn sức khỏe '' , 1 cụm từ nghe quen thuộc như dội cõi xa xăm nào đó dội về...như chuyện của hắn và nàng chỉ mới hôm qua mà thôi ...chỉ mới hôm qua thôi...

Chưa bao h hắn cảm thấy nàng lạnh lùng và đáng sợ đến mức ấy ? Nàng dùng 1 lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào tim hắn , đâm vào cái sự tự ái của 1 thằng đàn ông trong hắn ....nàng nhẫn tâm quá .... Vậy mà sao , hắn vẫn yêu nàng nhỉ ? Hắn vẫn ngồi ở đấy , dù quán sắp đóng cửa , những chuỗi ngày trước đấy được hắn tìm lại trong muôn vàn mảnh kí ức về nàng . Hôm kỉ niệm 1 năm quen nhau 2 đứa ngồi tại cái bàn này , hắn đã tặng nàng 1 sợ dây chuyền thật đẹp ...nàng mỉm cười...1 nụ cười đẹp và ấm áp ...lúc ấy hắn cảm thấy rằng vì nàng , hắn có thể làm tất cả mọi thứ ....và hôm nay nàng cũng cười , vẫn là nụ cười của nàng nhưng sao nó làm hắn đau thế ? Oh , mưa ....nàng rất thik mưa và ko hiểu từ lúc nào , hắn cũng đã yêu mưa như nàng mất rồi , mưa xuống , 1 cơn mưa rất to ...mưa trong lòng hắn ....trong đôi mắt của 1 gã đàn ông vừa bị '' đá '' của hắn....của 1 trái tim vỡ vụn...

Hắn ra lấy xe đi về và quyết định ko mặc áo mưa...hắn muốn mưa tạt vào mặt mình để ko cảm nhận ra rằng mình đang khóc , để cố gắng quên đi giờ đây hắn thật sự yếu đuối như thế nào . Hôm ấy về hắn đã ốm ....sốt cao .... và ko có nàng bên cạnh ... Hắn nhận ra rằng những lthế này , ko có nàng hắn trở nên thật vô dụng , đến việc lấy cốc nước trên bàn cũng thật khó khăn....Bất giác điện thoại hắn đổ chuông....rất lâu buộc hắn phải bắt máy :

- Alô...- hắn nói giọng uể oải ...- ai đấy ?

- Dạ , em đây , Hương làm ở phòng kế toán , em muốn hỏi anh về 1 số vấn đề bên công ty vì em đang làm bản kế hoạch để....

- Tôi đang mệt lắm , để mai được ko ? - hắn thều thào như chẳng còn chút sức lực nào cả .

- Vâng vâng em xin lỗi . - Cô gái rối rít xin lỗi và vội cúp máy .

Được 5 phút sau thì đt lại đổ chuông liên hồi , hắn bực đến nỗi chỉ muốn ném nó vào từơng như chẳng biết sao lại nhấc máy .

- Sao nữa thế Hương ? - hắn hỏi

- Dạ...là ngoài công việc 1 chút...nghe giọng anh thì anh đang sốt phải ko ? Chỗ anh có ai mua thuốc cho anh chưa ...em thấy hơi lo vì nghe nói anh ở 1 mình ...

- Ừ...có lẽ tôi đang sốt...nhưng ko sao đâu ...sẽ ổn thôi ...

- Để em mua thuốc với chút gì mang đến chỗ anh nhé...nếu...anh ko phiền - Cô gái nói giọng ái ngại .

Hắn định từ chối nhưng quả thật lúc này người hắn nóng ran , hắn cần 1 ai đó để chăm sóc và 1 chút gì đó vào bụng...cả ngày hắn chưa ăn gì .

- Vâng....thế thì phiền cô .

- Anh đợi em khoảng 10' em đến ngay nhé . - Nói rồi cô cúp máy .

Hắn tiếp tục mê man trong cơn sốt . Chuông cửa reo...có lẽ Hương đến , lấy chút sức lực còn lại hắn ra mở cửa và suýt tí nữa thì đổ sụp dưới chân cánh cửa nhà nếu ko có Hương đỡ . Hương dìu hắn vào phòng và lấy thuốc hạ sốt cho hắn uống , cử chỉ rất dịu dàng và ân cần .... gần như là nàng trước đây vậy...hắn lịm đi trong những suy nghĩ miên man ko xác định....Hôm ấy hắn đã ốm...và người bên hắn khi ấy ko phải là nàng nữa .

Những ngày tiếp đó , ngày nào Hương cũng đến chỗ hắn , cho hắn uống thuốc và làm chút gì cho hắn ăn ... nói chung hắn phải biết ơn Hương , nếu ko có cô ko biết hắn ra sao với những cơn sốt liên miên thế này....nhưng trong lòng hắn...có cái gì đó đã giá lạnh...rất lạnh mất rồi . Ko phải là hắn ko biết đến tình cảm của Hương dành cho mình nhưng hình ảnh nàng trong hắn còn quá lớn , chiếm hết cả trái tim hắn để hắn dù muốn cũng ko thể cho vào đó 1 hình ảnh thứ 2 . Sau những ngày đó quan hệ giữa hắn và Hương tốt hơn , ko chỉ đơn thuần là giữa sếp và nhân viên ... với hắn thì Hương trở thành 1 người bạn , như với cô gái trẻ , dường như đã tự gieo cho mình 1 thứ gì đó thật đẹp về 1 tình yêu lung linh .

Hắn đã ko còn đi đến quán nước mà nàng thường ghé nữa , hắn tránh hẳn những nơi có thể bắt gặp được hình ảnh của nàng . Từ những con đường trước đây 2 đứa vẫn thường qua đến những con phố nhỏ bán hàng ăn mà nàng vẫn thường thik ăn mỗi buổi sáng . Thế mà ,cho dù hắn muốn quên , muốn lẩn tránh thì ở bất cứ đâu , hắn vẫn thấy hình bóng của nàng . Những kỉ niệm cứ bủa vây lấy hắn làm hắn khổ sở , ý nghĩ giờ đây nàng đang vui đùa bên 1 người khác hành hạ hắn đến nhói đau . Mọi nỗi đau gói gọn trong 3 chữ '' Mình chia tay '' , thế thôi .

Hắn đếm từng ngày kể từ lúc chia tay , đến nay đã được 5 tháng , gần nửa năm rồi . Hắn đã khá hơn trước , ko còn thẫn thờ như lúc vừa chia tay nữa nhưng bản thân hắn biết rằng , tình cảm của hắn với nàng ko hề thuyên giảm . Hương vẫn ở đó , vẫn luôn dành cho hắn 1 sự quan tâm đặc biệt . Cô mua cơm trưa cho hắn ăn mỗi lúc hắn làm việc ngay cả trong giờ nghỉ trưa , từ lúc chia tay , hắn vùi mình vào công việc để làm vơi đi nỗi nhớ . Hương ko quá sỗ sàng , cô có những cử chỉ quan tâm rất dịu dàng , rất nhỏ thôi , nếu là người khác , nếu hắn gặp Hương trước khi gặp nàng , có lẽ hắn đã yêu Hương mất rồi nhưng trời ơi , những lúc Hương quan tâm hắn như vậy chỉ làm hắn cảm thấy nhớ nàng thêm thôi , vì nàng cũng từng thế...'' cũng từng '' ....'' từng'' mà thôi . Đôi lúc sau mỗi lần tan sở , Hương cố nán lại đợi hắn viện lí do là chưa làm xong việc , khi thấy hắn bước ra uể oải từ phòng làm việc Hương nhìn hắn , mặt thoáng vẻ âu lo :

- Anh phải giữ gìn sức khỏe chứ , ko lại ốm .

'' Giữ gìn sức khỏe '' ... Hương lại nhắc hắn nhớ đến nàng ... có những điểm Hương giống nàng đến kì lạ , từ cách quan tâm đến cách nói chuyện , nhưng hơn ai hết , hắn biết rằng...Hương ko phải nàng ... nàng chỉ có một...và chỉ có một mà thôi ...

Khoảng 1 tháng sau nữa , nửa năm sau khi chia tay , hắn quyết định thử tiến tới với Hương....hy vọng rằng , Hương sẽ giúp hắn quên được tất cả những gì nàng đã để lại...mặc dù tận sâu thẳm trong trái tim , hắn ko muốn xóa nhòa bất cứ thứ gì về nàng . Hôm ấy , hắn chủ động hẹn sau giờ tan sở :

- Hương này , nếu em ko phiền , thì cuối tuần này đi với tôi đến quán bar bạn tôi vừa khai trương nhé , nó dành cho tôi 2 suất và tôi nghĩ ngay đến em . - Hắn nói xong thì cười nhẹ....bản thân hắn biết rất rõ sự quyến rũ của mình đối với phụ nữ .

- V....vâ...vâng , em ...em...sẽ đến ạ !- Hương làm rơi hẳn sấp tài liệu cô vừa sắp xếp xong...cô như ko tin vào tai mình nữa . - Anh...ko đùa em chứ ?

- Tôi giống 1 người thik đùa giỡn lắm à ?

- Ko...ko...em chỉ...chỉ...quá bất ngờ thôi....- Hương lắp bắp

- Ừm...vậy nhé...em muốn tôi đến nhà đón hay hẹn trước cổng công ty ?

- Dạ...trước cổng....- Hương lí nhí

- Ok...em về sớm đi...làm việc cả ngày rồi.

Ngày ấy cũng đến , hắn chờ Hương ở trước cổng công ty , Hương xuất hiện trong 1 bộ váy đầm màu nâu . Trông cô xinh hơn mọi ngày , nói 1 cách công bằng thì Hương là 1 cô gái có ngoại hình khá . Ngồi sau xe , Hương khẽ ôm nhẹ eo hắn....1 cảm giác xa lạ...vòng tay ấy ko phải của nàng .

Hắn cảm thấy Hương có chút gì đó e dè , cô ôm hắn nhưng nói đúng hơn là cầm lấy áo của hắn thì đúng hơn . Hắn cười bảo :

- Ôm thì ôm cho chắc vào , tôi đi rất nhanh đấy .

- Ơ...em...em...- chẳng hiểu sao Hương rụt tay lại ngay , qua kính chiếu hậu , hắn nhìn rõ khuôn mặt Hương lúc ấy , đôi má ửng hồng dưới lớp phấn trang điểm nhạt , hắn chợt nghĩ Hương cũng đáng yêu đấy chứ .

Trên đường đi hắn hỏi bâng quơ 1 số câu hỏi cũng chả lấy gì làm thú vị về gia đình Hương , hắn hỏi gì Hương trả lời nấy , ko thêm bớt từ nào . Có lẽ vì đây là lần đi chơi đầu tiên nên cô hơi mất tự tin . Xe dừng trước cửa quán bar mới mở của bạn hắn , trông anh chàng thật bận rộn khi đứng chào khách ở ngoài , mồm lúc nào cũng phải toe toét cười.

- Quang ! - hắn gọi tên bạn

- Ôi trời , giờ này mày mới đến à , đợi mày cả buổi chiều đấy . - Cậu bạn hắn hồ hở bước tới đập mạnh vào vai , lúc nào Quang cũng làm hắn đau cả 1 bên vai mỗi lần gặp vì những cú đập tương tự như vậy . - Ái chà , người đẹp đi cùng mày là ai đây , nếu ko phải người yêu thì ko phiền khi tao xin số fone của cô ấy chứ ?

- Bậy nào , ko được thế nhé , người yêu tương lai của tao đấy . - Hắn nói như vô thức và chợt thấy dường như mình lỡ lời .

- Ok...ok...hiểu hiểu...thôi vào trong đi , tẹo nữa tao vào uống với mày vài li ...have fun ! - Quang nói giọng thông cảm và nháy mắt tinh nghịch .

- Ừm tao vào trước nhé . Vào em .

- Chào anh .- Hương nói khẽ giọng hơi ngượng ngùng , nãy giờ từ sau câu trả lời '' người yêu tương lai '' của hắn thì mặt cô vẫn ko thôi đỏ .

Bước vào bên trong , tiếng nhạc Jazz vang lên dìu dặt , ko gian im lặng đúng theo phong cách của Jazz . Hắn chọn cho hắn và Hương một chiếc bàn ở góc khuất , ngồi nhâm nhi nước và thưởng thức âm nhạc . Rõ ràng Hương ko phải người giỏi giao tiếp , trong lúc hắn ngồi cũng có vài đứa bạn đến chào hỏi , cô chỉ chào 1 câu rồi im lặng , và chỉ nói câu tiếp theo khi được hỏi ,những câu trả lời ngắn và ko bao h hỏi thêm người đối diện. Hắn chợt nghĩ nếu là nàng , nàng sẽ khác...những người bạn của hắn ai đã từng tiếp xúc với nàng đều kéo hắn lại và bảo rằng '' người yêu mày được đấy , nói chuyện nghe yêu thế '' , còn với Hương , bọn nó nhận ngay ra sự bối rối của cô và rút êm chỉ sau vài phút nói chuyện xã giao với hắn . Suốt buổi hắn là người ngồi nói hầu hết , Hương chỉ cười , đôi khi thêm vào câu '' Oh '' '' Thế ạ ? '' ....và nếu là nàng , hắn hầu như ko có cơ hội để nói , nàng có quá nhiều câu chuyện để kể , để chia sẻ cùng hắn , có những lúc hắn tự hỏi rằng nàng đào đâu ra lắm chuyện thế , nhưng hắn vẫn thik làm 1 thính giả ngồi nghe , hắn yêu cái vẻ mặt say sưa của nàng lúc ấy .... nó ánh lên 1 niềm vui rất trẻ con ....Bây giờ , người ngồi bên hắn lúc này là Hương , cô chỉ thik ngồi nghe hắn nói , mặc sức hắn ngồi nói những gì , cô nghe với đôi mắt chăm chú và thik thú , đôi lúc cười ngạc nhiên . Với hắn , Hương giống 1 vật gì đó cần bảo vệ ... còn nàng , nàng đôi khi là 1 cô bé trẻ con hết sức nhưng cũng có lúc nàng là 1 bà chị ...ừm...khó ưa....nhưng hắn yêu nàng , cho dù nàng có là ai đi nữa....Chợt cảnh tượng của cái hôm hắn và nàng nói chuyện với nhau tại quán nước trở về , hắn nhớ đến vẻ mặt lạnh băng của nàng khi ấy và chợt nhói đau . Hắn nhớ đến nàng như vậy nhưng giờ đây , liệu nàng có từng nhớ rằng có 1 ai đó đã yêu nàng tha thiết như hắn ko ? Bất giác hắn cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Hương và nói :

- Hương , em có đồng ý làm người yêu anh ko ?

- Em...em...- Hương lại đỏ mặt cô nhìn hắn đôi mắt mở to .-em...

- Em đồng ý làm người yêu anh chứ ? - Hắn hỏi lại , nhìn thẳng vào mắt cô .

- V...vâng ạ ! - Hương trả lời , cô nở 1 nụ cười thật tươi , đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc .

Hai gương mặt kề sát vào nhau , Hương nhắm mắt lại và cô chờ đợi 1 nụ hôn . Hắn trao lên đôi môi xa lạ ấy 1 nụ hôn nhẹ nhàng ... ko có cảm giác gì cả , chỉ là hôn , thế thôi .... khác hẳn những khi hôn nàng , đó là 1 cái gì đó lâng lâng và quá ngọt ngào . Nhưng hắn vẫn hôn Hương và phát hiện ra cô ko vụng về trong việc này tí nào .

- Thôi trễ rồi , chúng mình về nào kưng . - hắn là người chủ động kết thúc .

- Vâng...- Hương vẫn chưa hết đỏ mặt vì nụ hôn ban nãy , Hương đi theo hắn , nép sát người vào hắn như 1 chú mèo con bé bỏng . Với Hương cảm giác chỉ là '' cần bảo vệ '' chứ ko phải là với 1 người yêu đích thực.

Hắn chở Hương về tận nhà , trên suốt đoạn đường đi , mỗi hắn là người độc thoại , Hương còn im lặng hơn cả lúc vừa đi , hắn chợt thấy buồn cười , chưa bao giờ hắn gặp 1 cô gái mà e thẹn nhiều như thế . Đến trước cửa nhà cô , hắn để cô xuống , trao 1 nụ hôn gió :

- Ngủ ngon nhé , anh yêu em . - Hắn nói như 1 cái máy

- Vâng , anh cũng thế . - Hương nói xong chạy vội vào nhà , hành động này hắn ko ngạc nhiên mấy với cái tính '' hay ngượng '' của cô .

Hắn rồ ga và đi về . Một ngày trôi qua , kể từ hôm nay hắn sẽ bắt đầu 1 mối quan hệ mới sau 6 tháng chia tay nàng , nhưng có cái gì đó...thật sự hắn vẫn chưa muốn bắt đầu với Hương khi tình cảm dành cho nàng vẫn còn quá sâu đậm như vậy . '' Tit tit '' , tiếng điện thoại báo tin nhắn , là tin nhắn của Hương .

'' Cảm ơn anh vì buổi tối hôm nay , em thật sự rất hạnh phúc . Em cũng yêu anh ''

Hắn mỉm cười và nghĩ Hương cũng thật đáng yêu , 1 con mèo nhỏ đầy e dè và hắn cần bảo vệ . Hắn quyết định ko nhắn tin lại , cứ để cho Hương nghĩ rằng hắn đã ngủ rồi , vì lúc này thật sự hắn cũng rất mệt .

Những ngày sau đó , hắn thường sang nhà Hương chở cô đến chỗ làm của 2 người . Nói chung là như bao đôi tình nhân khác , Hương quan tâm đến hắn từng li từng tí và hắn đáp trả cô bằng những lời nói cùng những món quà ngọt ngào . Mặc dù vậy , bản thân hắn biết rõ hơn ai hết , hắn vẫn chưa thật sự yêu Hương , tình cảm với cô chỉ hơn đối với 1 đứa em gái 1 chút , nhưng chưa đủ để là 1 người yêu...như hắn và nàng . Hắn tự bắt mình phải tin rằng rồi sau 1 thời gian , hắn sẽ yêu Hương vì cô là 1 cô gái tốt , ko có gì để chê ngoài cái tính hơi rụt rè thái quá thôi , và biết đâu đó cũng là điểm đáng yêu của Hương đấy chứ ?

Rồi 1 ngày , đúng 1 năm sau khi chia tay nàng , khi hắn đang nắm tay Hương dạo bước trên 1 khu hội chợ , hắn bất chợt gặp nàng . Nàng vẫn thế , vẫn tràn đầy sức sống , và lại lần nữa con tim hắn xuyến xao rồi đôi mắt lại cố gắng tìm 1 hình bóng nào đó gọi là '' người yêu của nàng '' quanh đây .

- Oh , chào anh .- nàng chủ động mở lời - Lâu quá ko gặp , ơ thế kia là người yêu anh à ,xấu nhé , thế mà giấu tịt ko bảo cho em hay . - Nàng cười , trách đùa .

- Chào em , dạo này anh bận quá cũng ko có thời gian nhiều . Giới thiệu với em đây là Hương...- hắn ngập ngừng -....người yêu của anh .

- Chào...- Hương đang phân vân ko biết nên chào '' chị '' hay '' em '' thì nàng đỡ lời .

- Chào chị ...em có lẽ nhỏ tuổi hơn chị đấy...em chỉ vừa 20 thôi .- nàng cười thân thiện - Trông chị xinh quá...yêu rồi đấy nhớ ...bảo người yêu chị cẩn thận ko thì em '' cuỗm '' mất đấy - Nàng đùa , lúc nào cũng thế , nàng là 1 con người hài hước.

Hương đỏ mặt trước lời khen của nàng , chỉ biết cười đáp lại . Hắn tiếp lời :

- Ko ai có thể mang Hương ra khỏi anh đâu , em yên tâm . Thế em ko đi cùng người yêu của em à ?- Hắn nói trả đũa lại tay vòng qua eo ôm lấy thân hình bé nhỏ của Hương , cố tình để nàng nhìn thấy .

- À ko , em đi 1 mình , anh ấy hôm nay có việc bận ko đi được. - nàng cười nhẹ nhàng , ko tỏ ra chút bối rối nào . - Thôi ko quấy rầy 2 người nữa , em tiếp tục chuyến '' độc hành '' của mình đây . Giữ gìn sức khỏe nhé....bb - Nói rồi nàng dảo bước thật nhanh , bóng nàng khuất dần sau hàng người đông đúc nơi hội chợ.

'' Giữ gìn sức khỏe '' , 1 cảm giác nhói đau trong hắn....tình cảm của hắn với nàng lại trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết .Lúc này hắn chỉ muốn bỏ tay Hương ra để đi tìm nàng trong dòng người kia , nhưng vẻ yếu ớt của Hương ngăn hắn lại . Hương cần hắn hơn nàng...

Sau lần gặp nhau hôm đấy , hắn ko còn gặp lại nàng thêm bất kì 1 lần nào nữa trong suốt 3 năm . Có trong tay số đt của nàng , nhiều lần hắn muốn gọi nhưng lại thôi , hắn sợ phải nghe cái giọng lạnh lùng ấy 1 lần nữa ...hắn sợ phải đau thêm 1 lần nữa .Nhiều lúc vô tình bước qua con phố quen , hắn tìm trong dòng người hình bóng của nàng nhưng vô vọng....nàng như biến mất khỏi cuộc đời hắn , ko một dấu vết nào cả.

Trong suốt 3 năm ấy , hắn đã dần bình tâm trở lại , có lẽ hắn và nàng sinh ra ko phải để thuộc về nhau , chỉ là hắn ngộ nhận điều ấy mà thôi . Hắn đã học cách chúc nàng hạnh phúc bên người khác , mặc dù hắn học điều ấy cũng khá lâu và đến giờ vẫn c
hưa thành thạo , hắn đã học cách yêu Hương , '' con mèo '' bé bỏng của hắn và dường như hắn cũng đã gần học xong , có lẽ hắn sẽ '' tốt nghiệp '' cả 2 khóa '' quên nàng '' và '' yêu Hương '' cùng 1 lúc . Hương lúc nào cũng ở đấy , ở bên hắn khi hắn cảm thấy cô đơn , cô dịu dàng , ân cần và lúc nào cũng là thính giả trung thành nhất đối với mọi câu chuyện mà hắn kể . Hương ko thik nói nhiều , cô thik lắng nghe hơn....điều ấy ngược hẳn với nàng và hắn biết rằng , Hương ko phải nàng , cô là chính cô , 1 người mà hắn '' sắp yêu '' . 3 năm , 1 quãng thời gian đủ dài để hắn xác định mình muốn gì , cái hắn cần giờ đây là 1 tổ ấm , 1 chốn đi về nơi có 1 người phụ nữ luôn sẵn sàng mở rộng vòng tay , 1 gia đình với 2 thiên thần nhỏ . Hắn đã từng mơ điều ấy với nàng nhưng bây h thì ko thể , nàng đã theo gió xa hắn thật rồi . Cầm trên tay chiếc nhẫn vừa đặt mua cách đó 1 tháng trước , hắn quyết định ngày mai sẽ cầu hôn Hương , kỉ niệm đúng 3 năm yêu nhau của 2 người .

Chuông cửa nhà hắn reo lên . Ko biết là ai thế nhỉ ? Hắn ra mở cửa . Thật bất ngờ...người đang đứng trước cửa nhà hắn là...chị nàng !

- Chào chị...mời chị vào nhà .

- Chào ,chị biết thế này đến nhà cũng là hơi muộn rồi , nhưng chị chỉ bắt kịp chuyến xe cuối để lên đây thôi ... hy vọng ko phiền em lắm . -Chị nàng nói giọng ái ngại ...

- Ko sao mà , chị vào nhà đi , em ko phiền đâu , lâu quá mới gặp chị . Trông chị dạo này xinh hẳn ra đấy nhé .

- Em chỉ giỏi cái mồm .- Chị nàng cười , một nụ cười dịu dàng y như nàng vậy . Hắn tự hỏi ko biết hôm nay điều gì đã đưa chị đến đây , vì nàng ư ?

- Hôm nay chị đến nhà em chắc ko phải chỉ để thăm hỏi suông đâu chứ ? - Hắn cười tinh nghịch .

- Ừm , cũng muộn rồi nên chị đi hẳn vào vấn đề chính luôn nhé. - chị nói từ từ. - Em chị...nó mất rồi .- Nói đến đây chị ko cầm được nước mắt , đôi mắt chị đỏ hoe ...- vừa mất tháng trước em ạ .

Hắn làm rớt hẳn cái cốc đang cầm trên tay xuống sàn nhà . Ai...đã....mất ? Nàng ư , có phải nàng ko ? Sao lại mất...khi hắn gặp nàng cách đây 3 năm trông nàng vẫn tràn đây sức sống cơ mà ? Hay nàng gặp tai nạn gì ? Đấu óc hắn quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi , hắn như quên đi sự có mặt của chị nàng . Người hắn chết trân khi nghe tin ấy...Nàng đã ko còn trên thế gian này nữa....

- Nó qua đời vì bệnh AIDS em ạ ...nhưng khi nó mất thì ơn trời , nó ra đi nhẹ nhàng lắm , chỉ sau 1 giấc ngủ mà thôi ...- Nước mắt chị vẫn ko ngừng chảy . - ..nó dặn chị sau khi nó mất được 1 tháng hãy đưa cái này cho em...chị ko rõ đó là gì nhưng có lẽ là 1 lá thư ...em cầm lấy - Chị rút từ trong giỏ xách ra 1 bao bì dày cộp ...có lẽ ko phải chỉ có 1 lá thư mà thôi .

Hắn cầm lấy...tay hắn run run ... nàng ra đi vì AIDS ư ? Người như nàng ko thể nào dính vào loại bệnh đó được ... chuyện nghe như đùa . Mở cái bao bì từ từ ra , trong ấy quả thật có 1 bức thư và 1 xấp hình nàng vẽ bằng nét vẽ nguệch ngoạc của mình . Hắn vội mở thư ra xem , nét chữ quen thuộc hiện lên trên nền giấy trắng ...bất giác hắn cảm thấy muốn khóc...nàng đã mãi mãi đi xa rồi ư ?

'' Chào anh , tình yêu của em , ko biết em đã ko nói những từ này bao nhiêu lâu rồi , mặc dù thật sự em muốn được nói chúng với anh mỗi ngày , kưng ạ . Khi bức thư này đến tay anh có lẽ em ko còn trên thế gian này nữa ... anh sẽ khóc vì em chứ ? Em thật sự muốn thế lắm , em cảm thấy có chút gì đó vui vui khi biết anh sẽ khóc vì em...nghĩa là anh vẫn còn yêu em , đúng ko ? Có lẽ anh vẫn thắc mắc , vẫn hoài nghi lí do mà em đưa ra để chia tay khi xưa...và giờ em sẽ trả lời câu hỏi của 4 năm trước mà anh hỏi em đây .

Ta chia tay ko phải vì sự xuất hiện của người thứ 3 nào cả . Em yêu anh , lúc nào cũng thế và chưa bao giờ thay đổi , cho dù anh có lạnh nhạt với em bao nhiêu thì em vẫn luôn yêu anh-người đã là mối tình đầu và là mối tình cuối cùng của em . Thế sao ta lại chia tay anh nhỉ ? Ông Trời đôi khi bất công quá khi tước đoạt của em mọi hạnh phúc vào cái đêm hôm ấy , cách hôm mình chia tay 3 tháng anh à . Hôm ấy em đi sinh nhật Linh , con bạn thân của em , nó là 1 đứa ăn chơi nhưng với em thì nó cũng đáng yêu lắm . Linh tổ chức sinh nhật tại 1 vũ trường lớn , tiếng nhạc làm em thấy khó chịu nhưng ko thể bỏ ra ngoài vì đây là sinh nhật bạn thân em mà . Hôm sinh nhật ấy rất vui , bọn em chơi đùa rất thoải mái , em có uống 1 chút rượu , chỉ 1 chút thôi , nhưng ko hiểu sao nó làm đầu óc em choáng váng . Sau khi ở vũ trường bọn em làm tăng 2 ở quán karaoke gần đấy . Hát hò say sưa lắm , em vốn thik hát mà ... chẳng hiểu có phải vì chút rượu ban nãy cộng thêm mất quá nhiều sức trong vụ hát hò này hay ko mà em chẳng còn biết gì mãi cho đến sáng hôm sau . Em tỉnh dậy , đầu thấy nhức kinh khủng nhưng nó ko làm em hoảng hốt hơn việc em đang nằm trên giường , ko quần áo với 1 gã trai xa lạ mà em đoán là bạn của Linh...anh ta vẫn còn ngủ say lắm trong khi em tìm quần áo của mình và mặc đồ vào... Em ko dám tin vào những gì mình nhìn thấy anh à ... thật sự ko dám...Em bước ra vội khỏi phòng và bắt taxi đi về...Trên đường đi về em cảm thấy hoang mang lắm .... 19t , em đánh mất cái quý giá nhất của người con gái...Em cảm thấy có lỗi với anh , rất rất có lỗi , anh ko biết em đã khóc nhiều như thế nào đâu , chị em gặng hỏi mãi nhưng em ko thể trả lời...em thấy có lỗi với bố mẹ , nếu họ biết được đứa con gái mà họ đã kỳ vọng bao lâu nay trở nên thế này chắc họ ko chịu nổi . Em chẳng biết sự vào những trang nhật kí kia....em ghê sợ chính bản thân mình , cứ mỗi lần nhìn vào gương là em thấy 1 con nhỏ nhơ nhuốc ... em thật sự muốn chết đi để thoát khỏi cảm giác tồi tệ lúc này nhưng em ko thể...em ko thể là 1 đứa hèn nhát sau khi làm xong mọi việc thì tìm đến cái chết để kết thúc , để lẩn tránh mọi thứ được . Em quyết định sẽ làm lại từ đầu , con người ai chẳng có những phút lỗi lầm anh nhỉ ? Linh nó biết chuyện , nó khuyên em , an ủi em rất nhiều , nó còn xin lỗi em , còn khóc nữa....Em thấy nhẹ nhàng hơn , khi em biết rằng bên em vẫn còn có gia đình , bạn bè và nhất là còn có anh....em nghĩ sẽ nói việc này với anh sau 1 thời gian và em tin là anh sẽ hiểu...vì ta yêu nhau , rất yêu mà , đúng ko ? Khoảng 2 tháng sau thì em thoát ra khỏi tâm trạng tăm tối đó , em cảm thấy cuộc sống của em lại tươi sáng hơn từng ngày ... mọi thứ như đã trôi vào quên lãng nếu em ko thấy vài dấu hiệu bất thường của sức khỏe mình . Linh tính mách bảo cho em rằng có cái gì đó ...em phải đi xét nghiệm . Nhận được kết quả em suýt ngất khi biết nó là dương tính anh à...em đã nhiễm virus HIV...và bản thân em biết được lí do hơn ai hết....Mọi thứ như sụp đổ trước mắt em , tất cả những hoài bão , dự định trong tương lai của em vỡ tan như bong bóng xà phòng khi cái tin ấy đến ... và em càng đau hơn khi nghĩ đến anh , khi mà em đã từng ước mơ rằng 1 ngày nào đó , em với anh sẽ cùng nhau xây dựng 1 gia đình nhỏ ... thế mà....Em lại tự dày vò mình , em lại lần nữa suy sụp , em khóc...khóc nhiều lắm...khóc đến sưng cả mắt lên ....và từ lúc đó , với em mọi thứ trở thành địa ngục...Em giấu hẳn tin này với gia đình , với bạn bè , với cả anh...Em sợ , sợ mọi người xa lánh em , sợ họ nhìn em với ánh mắt khinh bỉ , sợ cả việc anh sẽ rời xa em mãi mãi...em ko muốn thế...em thật sự...chỉ muốn đây là 1 cơn ác mộng thôi....em ko đáng phải bị như thế mà , phải ko anh ? Em đã thật sự rất đắn đo khi quyết định chia tay , bởi vì em còn yêu anh , còn yêu anh nhiều lắm , em ko muốn làm việc đó nhưng nếu ko làm...thì em sợ anh phát hiện ra sự thật rồi sẽ rời bỏ em....em sợ cảm giác bị bỏ rơi lắm anh à, sợ lắm ! Hôm mình chia tay , em đã cố gắng bỏ đi thật nhanh để anh ko thể thấy mắt em đỏ hoe sau khi nói điều ấy , ngồi trên taxi em bật khóc nức nở mà ko thèm quan tâm đến ánh mắt tò mò của người tài xế . Chia tay...với em...mọi thứ sụp đổ ...giờ đây chỉ còn việc rời xa gia đình nữa mà thôi . Việc anh hằng ngày vẫn dõi theo em , em biết chứ , em thấy rất vui nữa , vì anh vẫn còn quan tâm đến em nhiều quá . Những lúc ấy em chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy anh nói rằng em nhớ anh , em nhớ anh nhiều lắm...em muốn được nghe giọng nói của anh , muốn được ngồi sau xe anh và thì thầm rằng '' em yêu anh nhiều lắm '' ...nhưng em ko thể....anh có hiểu được tâm trạng em lúc ấy ko....đau , dằn vặt và yêu anh tha thiết. Hôm anh đến hỏi em lí do chia tay vì anh ko tin rằng có người thứ 3 trong chuyện của 2 đứa mình , cảm giác của em khi ấy hạnh phúc lắm , em muốn níu tay anh lại , muốn nói rằng tất cả chỉ là giả dối thôi , mình hãy quay về bên nhau anh nhé , nhưng lí trí trong em nó mạnh mẽ quá , nó lấn áp cả tình cảm của em , nó xé nát trái tim em và chiếm hết tâm trí của em....Nó làm em phải nói ra những lời nói vô tình ấy khi mà quả thật em ko muốn tí nào . Và như lần trước em vội vã đi ngay , em ko muốn anh thấy em khóc vì khi ấy , anh sẽ phát hiện ra sự thật rằng em đang nói dối đó thôi , là vì em yêu anh nhiều quá mất rồi ... Những ngày tháng tiếp đó với em chợt trở nên xa lạ , em sống 1 cuộc sống ko phải của mình , em như người mất hồn....em cười những nụ cười giả tạo khi tim em đang khóc , em nói những lời nói hoa mĩ sáo rỗng khi thật sự em chỉ muốn hét to lên trước cái sự bất công ông Trời dành cho em . Rồi bố mẹ em cũng biết chuyện , họ gần như suy sụp anh à , nhìn thấy bố mẹ như thế , thật sự em chẳng còn thiết tha gì với cõi đời này đâu ... Em đã tìm đến cái chết mấy lần ko thành vì chị em phát hiện kịp thời và ngăn em lại . Thế rồi một hôm bố mẹ khuyên em nên đi làm cho 1 tổ chức hỗ trợ bệnh nhân AIDS khi em còn khỏe mạnh.Em nghe lời họ và tuyệt vời làm sao , em làm rất tốt công việc của mình , em thấy họ_những người bị bệnh như em cũng thật đáng yêu , mỗi người đều có 1 chuyện đời để kể và so với những gì mà họ trải qua , chuyện của em thật vô nghĩa . Đến với họ em biết rằng mỗi ngày được sống là một niềm vui , mỗi ngày được có người thân bên cạnh là hạnh phúc khi mà với nhiều người , người thân của họ phát hiện ra họ bị AIDS đã ko ngại ngần gì vứt bỏ họ ra , đẩy họ ra ngoài lề xã hội . Bù đầu với công việc , em nghĩ mình đã quên được anh vậy mà 1 năm sau đó lại vô tình gặp anh đi cùng người yêu ở hội chợ. Tim em như tan ra thành hàng nghìn mảnh anh à , em đau lắm , em cảm thấy ghen tức tộ cùng , đáng lẽ cái chỗ mà chị ấy đang đứng - nghĩa là chỗ đứng cạnh anh ấy , phải là của em , đáng lẽ đôi tay mà chị ấy đang nắm , phải đang nắm đôi tay em , đáng lẽ người mà chị ấy gọi là người yêu , phải là người yêu của em...Vậy mà tất cả đều ko phải ...chua xót quá ....đau quá...cay đắng quá....em cố gắng chấm dứt cuộc nói chuyện thật nhanh để đi vì em ghét phải trông thấy anh hạnh phúc bên người khác ... Khi anh quàng tay ôm chị ấy , anh biết nó làm em đau thế nào ko ? Em biết như vậy là ích kỉ lắm nhưng con người mà...làm sao tránh khỏi những cảm xúc sân si hả anh ? Suốt hàng tuần liền sau đó em ko tập trung vào được việc gì , xung quanh em chỉ toàn là hình bóng của anh , những kỉ niệm của 2 ta hiện ra với em giờ rất rõ , như chỉ mới hôm qua mà thôi ....và em lại khóc ...em yếu đuối quá anh nhỉ ...lúc nào cũng chỉ khóc mà thôi...vậy mà em đã từng nghĩ rằng mình thật mạnh mẽ...thế nhưng...em cũng chỉ là 1 cô gái bình thường mà thôi....chỉ là 1 người bình thường khi mà trái tim vỡ vụn thì khóc là cách giải quyết nhanh nhất. Rồi cũng từ từ , vết thương liền dần nhưng vẫn chưa liền hẳn bởi em biết mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm , nhưng em ko khóc nữa , vì khóc có ích gì ....anh đã là của người khác rồi . Em tập quen với ý nghĩ anh đang hạnh phúc bên ai kia , ko phải em , em tập quen với ý nghĩ rằng phải chúc phúc cho 2 người thay vì căm ghét chị ấy....Và khi em làm được điều ấy cũng là lúc em cảm thấy rằng dường như em sắp ra đi rồi...cơ thể em lúc này yếu lắm...chỉ 1 cơn gió mạnh thôi cũng làm cho em ốm và có thể ra đi bất cứ lúc nào....trong những cơn sốt ấy , em từng mơ rằng anh ở bên em , chăm sóc cho em....như ngày xưa em đã làm điều ấy với anh vậy ...trong suốt khoảng thời gian yêu nhau , em chưa từng ốm nặng 1 lần nào anh nhỉ , còn anh thì cũng phải đôi ba lần ....và giờ đây , em muốn tận hưởng cảm giác được người mình yêu đút cho ăn , được người ấy cho em uống thuốc và nhìn em với ánh mắt trìu mến....chỉ 1 lần thôi , cũng đủ rồi...Đã nhiều lần em muốn gọi cho anh , nhưng cái gì đó ngăn em lại , anh đang hạnh phúc bên người khác và em ko muốn khuấy động cuộc sống ấy của anh...cứ để anh quên em đi và khi em chết đi...anh cũng sẽ ko biết đến....Em đã nghĩ như thế đấy anh à , nhưng cái con bé ích kỉ trong em nó lại gào thét dữ dội quá nên em quyết định viết cho anh bức thư này và dặn chị em khi em mất được một tháng hãy đem đến cho anh...chỉ để anh biết rằng....em chưa bao giờ yêu ai khác ngoài anh cả , ngốc à !
Yêu anh mãi mãi !

Tái bút : nhìn những bức tranh em vẽ trong đây nhé...hơi xấu 1 tí nhưng đã khá hơn rất nhiều so với ngày xưa rồi .''

Nước mắt hắn lã chã rơi làm ướt cả lá thư , nhòa hết 1 số chữ....hắn lấy những bức tranh nàng vẽ ra xem...Bức đầu tiên nàng đánh số 1 .

Hình2 gương mặt kề sát nhau , 2 cái mũi chạm vào...'' Eskimo nhé...đây là kiểu đầu tiên ''- nàng viết

Bức số 2....hình người con gái khẽ hôn nhẹ lên trán người con trai . '' Mẹ yêu con nhé '' .

Bức số 3....hình cô gái hôn lên má chàng trai ấy . '' Tớ và cậu là bạn ''

Bức số 4...chỉ một chữ '' chut...............'' kéo dài...nàng viết rằng '' Lúc hôn anh ở kiểu thứ 4 em thường nhắm mắt nên ko thấy....và em hôn rất ngắn phải ko nào...bây giờ thì em hôm dài lắm đấy nhé....chut.........cơ......dài lắm....Biết ko , em muốn làm điều này mỗi ngày....nhưng ko được nữa rồi...chỉ có thể chuyển đến anh những bức vẽ....anh cảm nhận được phần nào chứ ? Hì...em vẽ ko tệ đúng ko nào ....Yêu anh lắm , kưng của em ạ . Phải thật hạnh phúc bên người mình yêu nhé , ở trên ấy , em sẽ cầu phúc cho 2 người ! ''

Hắn chết lặng , lần đầu tiên trong đời hắn nức nở như 1 đứa trẻ . Hắn đã mất nàng mãi mãi rồi...mãi mãi....ko bao h còn có thể gặp nàng được nữa....Hắn hối hận rằng trước đây đã ko nói cho nàng biết rằng , hắn yêu nàng biết bao nhiêu để mà giờ đây....nàng đã ko còn trên thế gian này nữa ...

- Anh yêu em...!- Hắn nói trong cơn nức nở...

Nước mắt ko thể kéo những gì của quá khứ trở về....Khi ta yêu 1 ai , hãy nói cho người ấy biết rằng ta yêu họ biết chừng nào....yêu nhiều lắm....

'' Tại sao ta lại ko biết quý trọng những gì ta đang có cho đến khi ta thật sự đánh mất chúng ? '' - Lời của 1 bản nhạc nào đó vang lên từ chiếc radio . Nàng đã theo mây xa rồi.

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011

3 bức tượng vàng hệt nhau ,cái nào quý hơn cả

Ngày xưa, một nước nhỏ nọ phái một sứ thần đến Trung Quốc và dâng lên ba bức tượng tạc hình người bằng vàng giống hệt nhau. Hoàng đế Trung Quốc rất lấy làm hài lòng. Nhưng vị sứ giả kia lòng dạ không tốt, ông ta đặt ra một câu hỏi: “Bức tượng nào là đáng giá nhất?”. Nếu các viên quan trong triều không đưa ra được câu trả lời đúng, ông ta sẽ lấy lại ba bức tượng và điều đó chẳng khác nào một sự sỉ nhục với hoàng đế và các quan lại Trung Quốc.

Hoàng đế thử nhiều cách khác nhau, ông cho thợ kim hoàn kiểm tra cả ba bức tượng, nhưng trọng lượng và cách chạm khắc của chúng lại giống nhau như hệt. Phải làm sao đây? Thật khó xử khi một nước lớn lại không thể tìm ra một điều nhỏ nhặt như vậy. Cuối cùng, một vị quan nguyên lão nói rằng ông có một cách để nhận ra bức tượng đáng giá nhất.

Viên sứ thần và các viên quan khác được mời đến hoàng cung để cùng chứng kiến. Vị lão quan cầm trên tay ba cọng rơm, ông nhét một cọng rơm vào tai của bức tượng hình người đầu tiên, cọng rơm liền xuyên sang bên tai kia. Rồi ông thử với bức tượng thứ hai, ông cũng xuyên cọng rơm vào tai bức tượng, lần này cọng rơm xuyên ra ngoài miệng của bức tượng. Cuối cùng ông xuyên cọng rơm vào bức tượng hứ ba, cọng rơm rơi xuống bụng của bức tượng mà không phát ra tiếng động nào. Vị lão quan quả quyết nói: “Bức tượng cuối cùng là đáng giá nhất”.

Nếu chúng ta nhìn vào ba bức tượng và các đặc điểm của chúng rồi so sánh, bức tượng đầu tiên mà cọng rơm xuyên vào tai này rồi chui sang tai kia gợi nhớ đến câu thành ngữ cổ: “Vào tai này ra tai khác”, điều đó làm giảm giá trị của bức tượng đầu tiên, cho thấy đây là một người không biết lắng nghe. Bức tượng thứ hai tượng trưng cho những người thích ngồi lê đôi mách, khi họ nghe được thông tin nào đó, nó sẽ tuôn ra từ miệng của họ đến người tiếp theo. Bức tượng thứ ba thể hiện một người cao quý, khi nghe được điều gì đó, họ giữ nó trong lòng mà không kể lể với người khác.

Câu chuyện này nói với chúng ta rằng, người đáng quý nhất không nhất thiết là một người giỏi ăn nói. Chúa trời cho chúng ta hai cái tai và một cái miệng vì Ngài muốn chúng ta nói ít hơn và nghe nhiều hơn. Làm một người biết lắng nghe, đó là phẩm chất cơ bản nhất của một con người chín chắn.
nếu bạn cảm thấy hứng thú với văn hóa truyền thống thì hãy google 3 từ này " văn hóa thần truyền " . tốt đẹp

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011

Tình yêu thầm kín là một nỗi đau đẹp

  • Tình yêu thầm kín là một nỗi đau, nhưng tại sao xưa nay người ta chưa bao giờ cảm thấy tình yêu là gánh nặng? Đơn giản là vì tình yêu chân thành không phải là chiếm hữu, cho dù trái tim của anh thuộc về ai, anh cũng sẽ không óan hờn, anh chỉ mong được là một chiếc bóng, ở một khoảng cách nhất định có thể cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn của em.



  • Tình yêu thầm kín là một nỗi đau đẹp đẽ. Nó là thứ tình cảm khiến nhiều người cảm thấy bất lực, không thể với tay tới. Dẫu biết rằng cuộc đời này sẽ không bao giời được ở bên người ấy, nhưng họ vẫn nguyện hy sinh để chứng minh tình yêu mình dành cho người ấy sâu đậm đến thế nào.


  • Tình yêu thầm kín là một nỗi đau đẹp đẽ. Bởi vì không ai thấu hiểu nổi lòng của một người yêu đơn phương, họ thường mượn nụ cười để che đậy nước mắt. Trong vòng quay của thời gian, tình cảm đó như cây kim đâm từng mũi vào trái tim, dù cho có máu rỉ cũng không ai nhìn thấy, nó chỉ dần dần lan ra đằng sau vẻ mặt tươi cười của người ấy.




  • Tình yêu thầm kín là một nỗi đau đẹp đẽ. Tình yêu như nụ hoa chớm nở, nhưng hoa nở mà đôi khi không kết trái, nói chi là yêu thầm thì làm sao có nụ mà để ra hoa. Khi yêu, có người biết trước tình cảm của mình dâng hiến sẽ không bao giờ nhận lại được, đó là tình yêu vô vọng, nhưng họ vẫn không thể bảo với lòng rằng: “Thôi đừng theo đuổi nữa”.


Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2011

Chiếc mặt nạ quỷ

Ác quỷ vô tình rơi mất mặt nạ của mình.Một cô bé tò mò nhặt được ướm thử lên mặt. Mặt nạ của quỷ dính chặt vào da thịt, cô bé không tài nào tháo gỡ được. Cô bé trở thành một con quỷ xấu xí. Cô bé hoảng loạn, chạy thật nhanh về làng kiếm mẹ. Mẹ cô không nhận ra cô cùng người trong làng đuổi cô bé đi.Cô bé tội nghiệp đau đớn tột cùng. Thế rồi, cậu bạn thanh mai trúc mã của cô bé xuất hiện, ra mặt giúp cô bé giải thích mọi chuyện... Chỉ vì cậu tin đấy là cô bé. Cô bé có được niềm tin yêu... Mặt nạ được gỡ bỏ.






-Thế nào anh yêu, đã nghe truyện này chưa ?

Quàng tay qua vai anh, mái tóc thướt tha của cô lan tỏa một mùi hương đặc trưng. Anh ngây ngất say mê trong vòng tay ấm áp của người yêu.

- Dĩ nhiên anh đã nghe rồi... Cái truyện này, không biết em đã kể biết bao nhiêu lần cho anh nghe rồi mà.



- Ngày mai em sẽ đưa anh ra sân bay chứ ?" Anh ngoảnh đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô.

- Không đâu... Vì em sẽ khóc. Vừa trả lời cô vừa dùng dằn mím chặt lấy môi.

Nhìn khuôn mặt kiềm nén để không khóc ấy của cô anh bật cười. Chỉ những điều nhỏ nhặt thế cũng đủ để anh cảm thấy yêu cô. Anh và cô đã bàn tính đến chuyện đám cưới rồi mà.Vì yêu cầu công việc anh phải tạm rời xa cô, để ra nước ngoài một năm. Nếu có thể, chắc anh đã mang cô theo mình. Thật đáng tiếc, bố mẹ cô không cho phép.

- Ở nước ngoài, chắc anh nhớ em đến chết mất !



- Thật à ?

- Bảo đảm.

Anh ngắt nhẹ mũi, đặt lên môi cô nụ hôn dịu dàng. Những giọt nước mắt không nghe lời nước cứ rơi. Khuôn mặt hồng hào xinh xắn của cô dưới ánh đèn càng làm cô trông xinh đẹp hơn với đôi má ửng đỏ. Vì cô, anh gần như đã định bỏ đi cơ hội ra nước ngoài lập nghiệp.



- Đừng khóc... Vì em, anh nhất định sẽ quay về .Lúc ấy chúng ta sẽ cử hành hôn lễ thật long trọng nhé, được không ?"

- Dạ... vâng... uhmmm.

- Đừng khóc nữa mà.Anh đau lòng lắm. Anh yêu em.

- Em cũng yêu anh.

- Suốt cuộc đời, anh chỉ yêu mình em



Đưa tiễn anh đi được một thời gian.Vài tháng sau cô gái và bạn đã gặp tai nạn giao thông. Tính mạng cô bị đe dọa. Việc duy trì cuộc sống cho cô thật khó khăn . Khuôn mặt cô biến dạng, trông rất đáng sợ vì vết thương của cô khá nặng vả lại quá trình phẫu thuật cũng không được thành công cho lắm.

Tổn thương ,Cô tức tưởi khóc trên giường. Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mất đi biết sống làm sao đây ? ý nghĩ kết liễu cuộc đời luôn lởn vởn trong trí óc cô! Bố mẹ nhìn cô e ngại chẳng dám đến gần. Nếu không có những lời khuyên của bạn bè có lẽ cô đã không tiếp sống.

- Đây là email của anh ấy, có muốn nói chuyện cùng anh ấy không ? Bạn bè cố giúp cô.

Khuôn mặt biến dạng khiến cô mất hẳn sự tự tin. Cô khóa mình trong phòng kín không dám gặp gỡ ai.Cho dù đó là người cô hết mực yêu thương, cô cũng từ chối nói chuyện.



- Anh ta rất lo cho cậu đấy, một mực muốn biết tình trạng của cậu.

- Cậu muốn tôi gặp anh ấy sao chứ ? Với khuôn mặt như thế này đấy hả ? Bố mẹ còn không chấp nhận được tôi, huống gì là anh ấy ! Tôi thực sự không dám đối mặt với anh ấy.

Từng ngón tay chạm vào da mặt sần sùi nếp gấp khúc, nhăn nhúm như một con quỷ. Đâu rồi ? Cô gái xinh xắn đáng yêu lúc trước đâu rồi ? Anh sẽ nghĩ thế nào đây ? Có còn yêu cô nữa không ? Sẽ còn thích cô nữa hay không ? Càng nghĩ cô càng chẳng dám mơ đến việc sẽ chuẩn bị đám cưới với anh.

- Thế..... Đó cũng là một cơ hội để cậu thử lòng anh ấy đó chứ !

Bạn bè cứ khuyên nhủ, cuối cùng cô quyết định liên lạc lại với anh. Nhưng cô không hề đá động đến khuôn mặt biến dạng của mình. Cô tự thu mình trong nỗi sợ hãi.

Ngày nối ngày trôi qua.... kì hạn mộ năm đã cận kề.

Anh vui vẻ bàn tính đến các khâu đám cưới mà hai người phải chuẩn bị trong thư gửi cho cô. Cô lặng người....vỡ tan.... lo sợ....



Ngày anh về đã đến.

Bạn bè đưa cô đến sân bay.Tim cô bấn loạn, bất an, nhưng vẫn rất muốn có một cơ hội..Có thật là anh sẽ nhận ra cô như trong truyện đã nói không ? Cô đeo kính đen, đội nón, mang khẩu trang, đứng lặng im tại góc khuất sân bay, đợi người cô yêu.

Anh bước xuống máy bay với tâm trạng hứng khởi.Thời gian một năm xa cô đủ để anh hiểu tình yêu của anh dành cho cô không lời nói nào đủ để bày tỏ. Một năm liên lạc với cô, dù có gián đoạn nhưng những lá thư gửi cho nhau đã khiến hai người đong đầy nỗi nhớ. dù có đôi chút lo lắng không biết cô ta đã gặp sự cố gì mà bạn bè cô một mực giấu bặt tin. Thôi thì, không nghĩ ngợi nữa....Vì hôm nay anh được gặp cô người mà suốt một năm dai dẳng anh nhớ đến.



Bước chân xuống sân bay.

Trong dòng người đông đúc

Anh đảo mắt kiếm tìm bóng hình quen thuộc.

Anh tin rằng.

Cô sẽ thật khác biệt so với mọi người.

Nhất định cô đã đến.

Thế là anh bắt đầu rảo bước khắp nơi tìm kiếm cô.

Cuối cùng...Tại đằng sau cây cột trước cổng ra vào, anh đã tìm ra cô.Anh vui vẻ chạy đến phía sau, ôm chặt lấy cô.



- Ui da, nhớ em chết đi được ! Đến đây rước anh, mà lại còn chơi trốn tìm với anh thế này à !

- Anh... kiếm được em ? Giọng cô ta nhỏ dần..

Cảm giác kì lạ bao quanh anh . Xoay vai anh nhìn thẳng vào cô. Mà sao cô lại che khuôn mặt của mình như thế ?

- Anh... anh... còn nhận ra em chứ ?

Giọng nói trầm ngâm vang lên từ đằng sau khẩu trang. Anh lo sợ vòng tay ôm cô vào lòng. Nhất định có chuyện xảy ra rồi.



- Anh dĩ nhiên là nhận ra em rồi. Anh yêu em mà !

- Thế... như vậy thì anh có còn yêu em không ?

Trước mặt anh, cô cởi bỏ nón, tháo mắt kính và cuối cùng cùng là cái khẩu trang.Khuôn mặt xấu xí kinh khủng xuất hiện trước mặt anh.Mọi người kinh hoàng ... Những tiếng kêu thảng thốt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy vang lên. Anh vẫn không phản ứng gì và bình thản cười to:

- Anh hoàn toàn không để tâm .Ôm gọn cô vào lòng anh nhẹ nhàng rót vào tai cô:

- Dĩ nhiên. Anh yêu em !

Anh đưa tay, từng ngón từng ngón tay chạm vào những vết sẹo trên mặt cô và đặt nụ hôn lên mặt cô như thể hiện rằngù mặt cô có thay đổi đi chăng nữa(cô gái xinh đẹp lúc trước không còn.) anh vẫn rất yêu, rất yêu cô.

Anh và cô bắt đầu chuẩn bị lễ cưới.Mặc cho sự cản trở từ phía gia đình anh,anh vẫn kiên định sẽ cưới cô. Chỉ vì anh thật sự rất yêu cô.Yêu vẻ đẹp nội tâm.Vì vậy... từ ánh nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô.



Sau khi về nước, để hòa nhập nhanh chóng hơn với công việc anh thường xuyên về nhà muộn.Cô ở nhà chờ đợi và lo lắng.Mặc cho những cú điện thoại báo cáo anh đã đi đâu, làm gì cô vẫn cứ lo, vẫn cứ sợ...... rất sợ. Sợ anh sẽ bỏ rơi cô . Cô sống khép mình, mất hoàn toàn lòng tự tin. Lúc đầu, cô hay gọi điện cho anh.Chỉ cần một phút chậm trễcô cũng vặn vẹo hỏi đủ điều. Thời gian, lòng hoài nghi của cô cứ ngày một tăng.Cô càng ngày càng khắt khe và cáu bẳn. Thậm chí cô không muốn cho anh đi làm.

Anh khó chịuNhiều lần muốn nói rõ vấn đề, nhưng lại sợ làm tổn thương cô anh kìm nén và im lặng. Dần dà, cô càng ngang tàng, thường la làng như thể một bà điên. Gánh nặng công việc cộng áp lực trước những lời buộc tội vô cớ rút cuộc anh đã nói :

- Em đừng làm cho tâm hồn em cũng trở nên xấu xí đi chứ !

Nói rồi, anh bỏ đi. Đối diện với lời anh vừa nói cô òa khóc tức tưởi. Cô không muốn thế đâu... chỉ vì... chỉ vì.... cô sợ mất anh thôi mà.Trước đây, cô đâu phải như thế. Trái tim cô trở nên xấu xí chắc bắt nguồn từ cái khuôn mặt xấu xí .



Cô quyết định xin lỗi anh. Gọi điện anh bảo đang họp tại công ty.Cô chạy đến công ty tìm anh, nhân viên lại bảo anh không đi làm ngày hôm nay. Bàng hoàng.....cô gọi điện lại cho anh..... Khóa máy. Cô bắt đầu lo sợ.Không lẽ anh đã tìm người phụ nữ khác sao ? Nghĩ đến đó... cô chau mày... Chẳng phải vì những suy nghĩ linh tinh thế, nên anh bỏ đi à .Cô tự động viên mình rằng cô nên tin tưởng anh nhiều hơn.

Trên đường về vô tình cô nhìn thấy anh đang ngồi cùng 1 phụ nữ trong tiệm coffee shop sang trọng. Thật không ngờ suy đoán của cô lại là sự thật. Bên đường anh và cô gái đang trò chuyện vui vẻ, nói nói cười cười. Những giọt nước mắt của cô lặng lẽ rơi. Cô ta có khuôn mặt thật xinh đẹp. Cái khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mà trước đây cô đã từng sở hữu.Cô ghét... rất ghét anh ! Anh chê cô xấu xí..... Anh chê cô có khuôn mặt dị dạng.... Anh bỏ rơi cô rồi !

Lễ cưới bị hủy. Anh không hề nhận được một lý do.Anh đến thăm nhà, nhưng bị cô cự tuyệt. Đến lời giải thích cuối cùng, cô cũng chẳng muốn nghe anh nói.

Thế rồi lại một năm trôi đi.Cô ta mang cái mặt dị dạng sống. Bạn bè nhiều người khuyên nhủ cô phẫu thuật nhưng cô một mực từ chối.Cô bảo ít ra với khuôn mặt này cô nhận ra rất nhiều bộ mặt thật của người khác. Bạn bè cô không từ bỏ lần nữa khuyên nhủ cô sang Nhật phẫu thuật. Bên đấy có bác sĩ rất giỏi sẽ đưa cô ta trở về với khuôn mặt trước đây.Cô cười cười.Thôi thì mặc, thử cũng chẳng sao.Làm sao thì cũng chỉ là một miếng da thôi mà.

Trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài 12 tiếng và hơn tháng điều dưỡng cũng đã đến ngày cô và bạn bè cởi bỏ lớp băng trắng trên mặt cô. Một khuôn mặt thân quen xuất hiện.Là cô.Cô lúc trước đây mà !Cô gái ngày trước đã trở về rồi !Cô ấy cười đau khổ.Khuôn mặt lúc trước đã trở về nhưng anh đã không còn nữa rồi.

Sau đó cô sống một cuộc sống hoàn toàn khác. Quan hệ được nới rộng hơn, quen biết nhiều người hơn và quen được những người có thể là chỗ dựa cho cô. Cô không cần tình yêu, chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc.Khuôn mặt mới mang đến cho cô một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

Cô nhận lời cầu hôn của một người đàn ông.Cô quay trở về Nhật Bản vì muốn bày tỏ sự cảm kích với người bác sĩ đã phẫu thuật cho cô.Nhưng đến nơi cô được bệnh viện trả lời vị bác sĩ ấy đã rời khỏi bệnh viện. Cô ngồi chờ. Thời gian rất lâu mà vị bác sĩ vẫn chưa xuất hiện. Vừa định quay bước đi bất ngờ cô trông thấy một bệnh nhân với khuôn mặt băng đầy băng trắng.



- Xin lỗi. Cô nói với vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình.

Chỉ thấy người bệnh ấy nhìn cô kinh ngạc rồi gấp rút bỏ đi.

Cô như nghĩ ra cái gì đó, nói tiếp :



- Bác sĩ ở đây tốt lắm. Hãy để họ phẫu thuật cho anh. Khuôn mặt anh nhất định sẽ trỡ về như trước đây.Đây, xem này ! Tôi cũng phẫu thuật ở đây đấy, đẹp chứ ?

- ............. người bệnh đứng yên và im lặng.



Vị hôn phu của cô đứng ngoài gọi với vào. Cô nhìn anh bệnh nhân cười nhẹ rồi quay đầu sải bước đi về phía vị hôn phu.

Nhìn cánh cổng bệnh viện, nhìn khuôn mặt cười tràn ngập hạnh phúc của cô nước mắt anh lặng lẽ rơi.

Thốt nhiên một nữ bác sĩ xuất hiện đằng sau anh nói bằng tiến bản địa :



- Anh thật sự yêu cô ấy. Vì cô ấy, dâng hiến da mặt của chính mình. Thế mà giờ đây..... cô ta lại chẳng nhận ra anh. Một năm trước đây anh đã tìm tôi với hy vọng về cuộc phẫu thuật. Kết quả này anh mãn nguyện chưa ?

Anh vẫn im lặng



- Nhưng mà tôi có thể miễn phí làm cho khuôn mặt anh trở về như xưa, nếu anh muốn...

- Không cần đâu.Cô ấy không nhận ra tôi thì thôi vậy..... Hãy để tôi đeo mặt nạ này mà sống nốt những ngày còn lại vậy.....Vừa nói anh vừa đi về phòng mình.



Bước chân nặng chĩu.

Nước mắt chảy ngược vào trong.

Hương thơm thoang thoảng từ mái tóc của cô cứ vương vấn bên anh.

Mùi hương nhẹ nhàng quay quắt.

Mùi hương đặc trưng của cô làm anh chạnh lòng , cảm giác càng cô đơn.........



Sau này cậu bé nhặt lấy mặt nạ của quỷ. Cậu muốn thử cô bé xem cô bé có nhận ra cậu ta không.Thật bất ngờ.... Cô bé không chỉ khóc thét lên khi nhìn thấy cậu, lại còn bảo cậu đừng bao giờ đến gần cô ta nữa.



Từ đó cậu bé ấy mang bên mình mặt nạ ác độc của quỷ và sống một cuộc đời cô độc đáng thương.

Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2011

12 điều không thể và có thể

1.Người ta có thể dừng xe lại khá lâu chỉ để xem một vụ tai nạn nhưng lại không đủ kiên nhẫn để dừng xe khi đồng hồ giao thông vẫn đang báo đèn đỏ ở những giây cuối cùng…

2. Người ta có thể ngay lập tức kỷ luật và trừ lương nhân viên, thậm chí đuổi việc vì mắc lỗi gây thiệt hại không lớn lắm, nhưng lại thật khó làm thế với lãnh đạo cho dù có thiệt hại lớn hơn nhiều…

3.Người ta có thể nhậu nhẹt với bạn bè hàng giờ, nhưng lại không đủ kiên nhẫn và sẽ phát cáu nếu một trang web không mở được sau 10 giây…

4. Người ta có thể ngồi cả buổi với người yêu tâm sự mọi chuyện, rồi an ủi, sẻ chia… nhưng lại không đủ kiên nhẫn để nghe Bố, nói trọn câu: dạo này Bố/ thấy hơi mệt, khó thở và tức ngực lắm, hôm nào con rảnh đưa Bố/ đi khám nhé…

5. Người ta có thể sẵn sàng “bo” cho một “chân dài” nào đó với số tiền không nhỏ, nhưng lại không thể cho bà lão xin số tiền chỉ bằng 1/50 số tiền đó…

6. Người ta có thể gọi điện tâm sự với người yêu hàng ngày và đến mấy chục phút, nhưng gọi cho Bố thì hoạ hoằn lắm, và thời gian thì chưa bằng 1/10 so với khi gọi cho người yêu…

7. Người ta có thể mua cái váy tiền triệu và bao nhiêu đồ dùng đắt tiền nhưng không thể cho cô bé ôsin cái áo cũ đã lỗi mốt đã nhét trong góc tủ của mình…

8. Người ta có thể ghếch chân lên tận mặt cậu bé đánh giày chỉ vì đã bỏ ra 5.000đ để cậu bé hì hụi dưới chân mình và họ không thể biết rằng cậu bé đang mừng thầm vì trưa nay không phải nhịn đói…

9. Người ta có thể nhậu một bữa hết cả vài triệu, nhưng khi ra về, họ không quên mặc cả với bác xe ôm đến từng nghìn lẻ…

10. Người ta có thể mua lại cả một cái nhà xuất bản, nhưng lại không thể mua một cuốn sách.

11. Người ta có thể ngồi xe hơi sang trọng đến thăm làng trẻ mồ côi, nhưng họ lại không biết rằng bữa của các em trưa nay có những gì.

12. Người ta có thể hô hào rất hoành tráng trên truyền hình về chuyện chống kỳ thị với những người có AIDS, nhưng họ lại không dám cầm tay động viên một bệnh nhân AIDS trong bệnh viện.

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

Cực lạc và địa ngục

Trước kia có vị đại từ thiện, một hôm trong mộng được Diêm Vương dẫn đi thăm quan địa ngục, trong địa ngục phát hiện mọi người đang cãi nhau. Vốn là ở địa ngục có một cái bàn lớn, trên bàn bày một số món ăn, mỗi người cầm một cái thìa rất dài. Do thìa quá dài nên không có cách nào đưa thức ăn vào miệng, mà dùng tay thì không với được thức ăn nên mỗi người đều hí hoáy nghĩ cách đưa thức ăn vào miệng với cái thìa dài trong tay. Nguyên nhân cãi nhau là thao tác chiếc thìa quá dài mà va chạm với nhau.

Tiếp theo, ông ta lại lên thăm viếng cõi cực lạc. Thật kỳ lạ, quang cảnh nơi đây không khác gì địa ngục, cũng một chiếc bàn lớn, với các món ăn và những chiếc thìa rất dài. Điểm duy nhất khác nhau là mọi người ở đây ăn uống với nhau một cách vui vẻ. Tại sao vậy? Vì mọi người dùng chiếc thìa rất dài đó để xúc thức ăn cho nhau, do đó, mọi người đều có thể ăn được, không ai tranh chấp hay gây khó dễ.

Thiên Đàng và Địa Ngục không có gì khác biệt , nhưng nó khác nhau chỉ tại vì con người đã sống và đối xử với nhau như thế nào, chúng ta sống với nhau bằng tình yêu thương,quan tâm ,chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau thì lúc đó chúng ta đang sống trong Thiên Đàng, còn nếu chúng ta chỉ biết nghĩ cho riêng mình, chỉ biết ganh ghét nhau , không biết giúp đỡ nhau, thì chẳng khác nào chúng ta đang sống trong địa ngục. Vậy qua câu chuyện này, chúng ta hãy bắt đầu thay đổi cách sống, để chúng ta có thể sống trong Thiên Đàng tình yêu,tuy chúng ta nghĩ mình đang chịu mất mát thiệt thòi khi nghĩ và quan tâm cho người khác, nhưng thật ra, chúng ta đang nhận lại tất cả và còn nhiều hơn chúng ta nghĩ khi chúng ta biết trao ban và giúp đỡ lẫn nhau. Còn khi chúng ta tích trữ cho bản thân mà không hề biết chia sẻ, thì chúng ta đang mất dần bản tính lương thiện của con người , chúng ta đang mai mọt dần trong sự ích kỷ và hạnh phúc sẽ không bao giờ đến với chúng ta